Game online

free auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi Free Auto Backlink Exchange Service

[Truyện ngắn] Tiểu yêu của anh ( chap 21-22-23-24-25)

 Tiểu yêu của anh ( chap 21-22-23-24-25)

Chương 21: ĂN CƠM TẠI NHÀ TRỊNH VŨ

- Hương! Ba biết mà con gái, con cũng khoái thằng nhỏ đó mà, haiz, để ba qua thưa chuyện… - Ông Chính cười khoái chí.
- Đừng ba ơi, con không muốn cưới, ba… - Hương khổ sở cầu xin. Thật không ngờ người không biết sợ là gì như nàng cũng có ngày hôm nay.
- Ai da!! He he!! Bà nội cứ giục ba kêu con mau đẻ cháu, bà mong bế cháu lắm rồi!! – Hình như được thấy bộ mặt “sụp hố” cầu xin của con gái chính là niềm vui to lớn nhất đối với ông Chính!! – Ba biết làm sao đây??
- Ba… ba ơi… con không cưới đâu!! – Hương rên lên thảm thiết!!



- Dậy! Tiểu yêu!! Dậy! – Có 1 giọng nói quen thuộc, vô cùng… đáng ghét vang lên trong đầu nàng. Ai hay gọi nàng là “tiểu yêu” nhỉ…
- Ư ư ư!! – Hương lăn lộn… trên gường của Trịnh Vũ!!?! Nàng vẫn chưa tỉnh.

Trịnh Vũ thấy Hương nói năng lảm nhảm, mặt mũi tái mét nên anh đập nàng dậy.

- Dậy!! – Trịnh Vũ vừa đập nhẹ vào má Hương, vừa lay lay nàng.
- Ơ! Trịnh Vũ… hơ hơ… - Nàng hoàn hồn mở mắt ra, thì ra chỉ là mơ… hơ hơ…

Nhìn mặt Hương lấm tấm mồ hôi, đầy vẻ sợ hãi, Trịnh Vũ khẽ vỗ vỗ vào lưng nàng.

- Mơ gì mà khiếp thế?? Đói chưa, mẹ tôi bảo kêu cô xuống ăn đấy. – Trịnh Vũ nói lạnh tanh, anh đã trở lại là anh!!
- Không… không có gì!! Ông già… đừng hòng!! – Hương nghiến răng làm Trịnh Vũ không hiểu nàng nói gì!!
- Nè!! – Trịnh Vũ lại gọi.
- Tôi… tôi chưa đói! – Hương vẫn chưa hết ngái ngủ, nàng làu bàu nói, định nằm xuống giường!? Hình như nàng quên mất đây là cái giường của Trịnh Vũ rồi!!
- Hừ! Mẹ tôi đang đợi cô đấy! Đừng có mà lề mề. – Vừa nói anh vừa đứng dậy.

Nghe đến đây, nàng ngồi dậy. Trịnh Vũ đã “lôi” cả “mẫu thân” ra lẽ nào nàng không nể mặt!!?

- Hừ!

Nàng làu bàu bước xuống giường, vừa mới đặt chân xuống, nàng đã nhăn nhó.

- Ai!! – Hương quên mất 2 cái chân đau.
- Hừ! – Trịnh Vũ nhăn nhó!! Anh lại phải làm “xe thồ” bất đắc dĩ cho nàng rồi. – Nhắm mai đi học nổi không? – Trịnh Vũ hỏi. Anh ngồi xuống… cho nàng leo lên lưng.
- Hừ, đầu mấy thằng cha đó đá vô muốn gãy chân, bỏ xừ, mai chắc không lết nổi đi nổi quá! – Hương nghiến răng, chân nàng đến giờ vẫn còn đau, từ bé đến giờ chưa bao giờ nàng bị đau như thế!! – Con nhỏ đó, tôi mà còn gặp lại thì…
- Phì!! – Nghe giọng điệu của nàng, anh buồn cười quá xá, dù ranh mãnh đến đâu thì nàng cũng chỉ mới học lớp 12, năm sau mới lên đại học, haiz, còn bé lắm!! Mà bé thì liên quan gì nhỉ??
- Đi thôi, Trịnh Vũ!! – Hương thấy anh cứ ngồi ì một chỗ, nàng giục. – Mẹ anh mà đợi lại mách ông… à quên, ba tôi nữa!!

Anh đứng dậy, cõng theo nàng trên lưng đi xuống nhà. Hừ!! Tự nhiên rước nợ vào thân, đúng là “ôm rơm rậm bụng”.

Hình như đoán được ý nghĩ của anh, Hương khoái chí cười thầm!!

Đi đến chân cầu thang, mùi thức ăn thơm lựng khiến bụng nàng sôi lên!!

- Ha ha!! – Trịnh Vũ nhịn không nổi cười to!
- Cười này!! – Nàng vừa xấu hổ vừa tức, đưa tay… cù vào nách Trịnh Vũ, híc híc!!
- Ha ha ha ha… - Trịnh Vũ bị nàng chọc vào chỗ này thì không nhịn được mà cười như điên, anh cười mà tức muốn hộc máu!! – Ha ha… con… con tiểu yêu… tôi quẳng cô xuồng bây giờ… ha ha ha!!!
- Có giỏi thì quẳng đi, bản cô nương sẽ bấu chặt lấy anh, hà hà!! – Hương giở giọng “vong ân” gian ác!! Không hiểu sao nàng không vui gì bằng chọc phá Trịnh Vũ.
- Híc híc!! Hừ hừ!! Cô chết với tôi rồi!! – Trịnh Vũ đã dằn lại được cơn cười!! Anh nhìn nàng bằng đôi mặt xẹt ra… điện!! Anh thở hổn hển sau trận cười Hương vừa “ban” cho.
- Anh… anh… - Hương lạnh gáy, không ngờ anh nhịn giỏi thế!!

Về phần bà Trịnh, nghe tiếng cười như… lên cơn của con trai thì tò mò chạy lên, thấy Hương đang cù Trịnh Vũ, anh vừa cười, vừa khổ sở vừa cố thoát khỏi nàng thì không khỏi thở dài!! Haizz!! Bọn trẻ thời nay sao mà dám yêu nhau “công khai” thế!!

- Hai đứa, xuống ăn cơm!! – Bà hắng giọng gọi. Haizz!! Bà mà không gọi chắc bọn nó còn “ôm” nhau tới chiều.

Nghe tiếng bà Trịnh, 2 người như sực tỉnh. Trịnh Vũ nén giận để tìm cơ hội trả thù. Còn Hương thì nhe răng cười, he he!!

Bàn ăn của nhà Trịnh Vũ quả không “thẹn” với chức tổng giám đốc của ba anh. Hương nhìn đã chảy nước miếng rồi!! sáng đến giờ nàng chưa có miếng nào vô bụng!! Híc!! Đói quá!!

- Mọi người cứ ăn tự nhiên. – Lời của bà Trịnh chính là dấu hiệu bữa ăn đã bắt đầu.

Có lẽ Phong là người nhập tiệc hăng say nhất, tay anh gắp lia gắp lịa, miệng nhai, lâu lâu lại còn khen đồ ăn ngon quá.

- Ăn nhiều vô đi con!! – Bà trịnh nói Hương mặc dù nàng cũng đang ăn. – Ăn gì mà ít vậy, sau này có bầu thì làm sao em bé nó khoẻ?
- Hả? Bầu?

Nghe mấy lời “vàng ngọc” của bà Trịnh, nàng suýt phụt thức ăn ra, bầu nào??

- Thì bầu với thằng Vũ đó con!! – Lần này đến lượt Trịnh Vũ suýt “phun châu nhả ngọc”. Cái gì?? Anh không ngờ mẹ anh lại nói chuyện này oang oang giữa mâm cơm.

Không hẹn mà anh và nàng nhìn nhau. Bầu hả, còn lâu!! Cả 2 cái đầu cùng nghĩ.

Hừ! Đàn bà có chết hết cũng đừng hòng!! Trịnh Vũ nghĩ thầm!!

Hương nghiến răng!! Không bao giờ!!

- He he, bác lo gì, từ từ rồi cũng có mà bác! – Phong nói. – Ơ ơ… - Bắt gặp 2 tia nhìn muốn “ăn tươi nuốt sống” của Hương và Trịnh Vũ, anh im bặt.
- Ăn cơm đi! – Trịnh Vũ lạnh lùng lên tiếng để cắt ngang chuyện “bầu bí”, mọi người lại tập trung vô xơi cơm.



- Con xong rồi! – Trịnh Vũ đặt chén đánh cộp xuống bàn, lạnh lùng đi lên!!
- Ê!! Trịnh Vũ, đợi đã!! – Hương vội vàng nuốt trôi miếng cơm, gọi với theo anh. Không có anh thì nàng đi bằng niềm tin à??

Nghe tiếng Hương gọi, anh quay lại. Nhìn thấy nàng 2 hay giơ ra vẫy vẫy đòi bế, cắp mắt gian sảo nhìn nịnh mình thì anh không khỏi cười thầm. he he!! Phải rồi! Lên kia anh sẽ đóng cửa… trị nó!!

Trịnh Vũ cười gian ác tiến về phía Hương, lúc anh cúi xuống bế nàng, anh thì thầm gia ác.

- Lên đây, “anh” sẽ cho “em” biết tay!!
- Thử xem!! – Hương thách, nàng tóm chặt lấy cổ anh. Nàng muốn xem thử Trịnh Vũ làm cách nào để trị nàng!

Thấy 2 đứa công khai “ôm ấp”, bà Trịnh mừng thầm, thế này thì “ ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi…”, he he!!

Chương 22: NGỦ TRƯA!!

Trịnh Vũ ôm nàng lên phòng, quẳng “phịch” xuống giường, anh đi thẳng vô phòng vệ sinh… lấy bàn chải đánh răng!! Đánh răng xong rồi tính!!

- Ê, Trịnh Vũ, có bàn chải không? Cho tôi 1 cái đi!! – Đang đánh răng đã nghe tiếng í ới của nàng ngoài này rồi, hình như anh không có giây phút nào được yên bên con tiểu yêu!!
- Chờ 1 chút con tiểu yêu mắc dịch!!! – Híc híc!! Có đánh răng cũng không yên!!

Không vì 2 cái chân phản chủ này thì nàng đã… chạy vô phòng về sinh luôn rồi!! Đi đánh răng mà không cho nàng… đi cùng!!? Thế lỡ anh làm cái khác thì sao??

Trịnh Vũ từ phòng vệ sinh từ từ tiến ra, quăng cho hương cái bàn chải.

- Muốn đánh răng thì tự vào!! – Không ngờ Trịnh Vũ này trẻ con như thế!!
- Hứ!! Đã thế thì khỏi đánh!! – Nàng bĩu môi!! Nói xong nàng nằm xuống giường!!?!
- Ê!! Xuống đất nhanh lên!! – Trịnh Vũ nói. – Trả giường mau!!
- Hơ!! – Nàng không ngờ anh kém ga-lăng đến thế!!?! Đã đuổi thì bà đây nằm lì!!

Nghĩ thế, nàng nàng càng lì ra, nhất quyết không xuống.

- He he!! Cô đừng quên tôi là đàn ông nhé Hương!! – Trịnh Vũ bỗng nhiên dùng ánh mắt gian tà nhìn nàng.
- Hơ hơ!! Tên kia!! Muốn gì?? – Hai tay nàng theo phản xạ, che ngực lại.
- Tôi muốn… he he!! – Trịnh Vũ trưng ra bộ mặt gian ác. – Tôi muốn… cô…
- Hả???

Vừa cười, anh vừa tiến về chỗ cái giường!!?!

- Ê! Ê! Trịnh Vũ kia!! Muốn gì?? – Hương lạnh gáy!! Nàng quăng cái gối vô anh, lùi sát vô tường.
- Muốn cô… - Anh nhìn nàng!!?! Anh ngồi lên giường, kéo tay Hương ra…
- Á á! Tên nham nhở!!! – Hương là hét. Cố gỡ tay anh ra!!
- Tôi… muốn cô. - Anh lại cười, sau đó anh túm chặt hai tay nàng, đè nàng xuống, nhìn Hương đỏ mặt giãy giụa, anh càng khoái chí nhe răng cười!!

Trịnh Vũ đè lên nàng rồi… lăn vô trong. Haizz!!

- Không muốn bị làm gì thì qua phòng mẹ tôi ngủ đi!! – Trịnh Vũ thở hắt ra. Loại con nít như Hương quả thật anh không mấy hứng thú!!
- Thế anh cõng tôi qua đi!! – Nàng cũng bóc lột Trịnh Vũ “tới nơi tới chốn”.
- Hừ! Không rảnh!! – Anh đã buồn ngủ lắm rồi, hơi đâu dậy bế nàng đi??
- Ư ư!! Thế thì anh qua phóng khác ngủ đi!! – Hương tiếp tục léo nhéo.
- …
- Trịnh Vũ!! Đi đi!!
- …
- Trịnh Vũ!!
- …
- Ngủ rồi hả Trịnh Vũ??
- …

Thấy anh không trả lời, Hương mon men tơi… chọc chọc vô người anh!!

- Trịnh Vũ!! Ê!! Dậy!! Dậy!!
- Mẹ kiếp!! – Đột nhiên anh vùng dậy đè nàng xuống!! – Liệu hồn!! nằm yên đó!! – Anh đã buồn ngủ lắm rồi!
- Ứ ứ!! – Nàng không nói được vì tay anh đang bịt miệng nàng, nàng cố cắn, cắn, cắn… mà không được!! Híc híc!!
- …
- …
- …

Đến đây thì nàng không nhịn nổi nữa!! Dù có phải lết, nàng cũng phải lết khỏi nơi này!!

- Ư ư!! Nặng… tôi đi… đi ngay!! – Hương thở hổn hển!! vừa nặng lại vừa nóng!!
- …

Hình như anh ngủ thật rồi!! Híc híc!!

- Bà nó!! Không thả ra thì đừng có trách!! – Hương rít lên. Hai tay nàng vừa nhấc lên định cù anh 1 lần nữa thì Trịnh Vũ đà giữ chặt lấy!!
- Xưa rồi em!! Lần sau còn thế thì liệu đây!! Hừ! Có ngủ cũng không được yên!!

Nói rồi anh lăn qua, thả nàng ra!! Hờ!!!!

Hương ấm ức ngồi dậy, vừa lết xuống giường vừa **** thầm!! Trinh Vũ chết toi, chờ đấy!!

He he!! Cô tưởng lúc nào cô cũng thằng sao!! Trịnh Vũ khoái trá cười.

CHƯƠNG 23: ĐẾN NHÀ CHÚ HỌ

Kể từ hôm ở nhà Trịnh Vũ về, Hương suốt ngày trốn trong phòng để khỏi phải gặp mẹ nàng!!

Thôi thì khỏi phải nói, từ ngày bà Trịnh được chứng kiến đứa con gái yêu đánh nhau với thằng rể quí, bà choáng váng. Thật không ngờ đứa con gái đoan trang, thục nữ của bà lại cầm tinh con… hổ. Trời ơi!! Bà không thể chịu nổi điều đó.

Ôi thì thôi!! Chỉ khổ cho ông Chính!! Mấy đêm liền nghe vợ xì xà xì sụt ông gần điên lên, hận là đập đầu vô gối mà… không chết!! Híc híc!! Ôm gối ra sa-lông thì bị muỗi đốt, ôm vô phòng thì nghe vợ khóc, ông gần tẩu hoả nhập ma!! Lên cơ quan họp mà 2 mắt díp lại vì thiếu ngủ TRẦM TRỌNG. Người ta không hiểu lại tưởng ông… thức khuya… Ông hận cái con quỉ nhỏ nhà ông!! Tại nó!! Tất cả là tại nó mà ông ra nông nỗi này!!

Thư kí thấy ông mắt thâm đen, ngồi làm mà cứ gục xuống bàn thì luôn tay bưng café ra, chỉ 5 phút là hết 1 li mà ông cứ gục là gục!! Cũng may, nhờ vậy mà ông còn tỉnh lại lúc nhớ anh… William Cường. Hic hic!!

Buổi trưa, nàng lại xuống ăn cơm như thường lệ. Nhìn thấy mẹ tự mắt sưng húp dưng nàng giật đánh thót, nhìn qua ông già thấy mắt thâm đen, nàng lại càng lạnh người. Nàng biết ông bà già điên tiết lắm, 2 ông bà như 2 quả bom nổ chậm, không biết lúc nào thì “BÙM!!”. Thế nên gì thì gì, nàng cũng 1 dạ 2 vâng không dám trái lời!! Ông Chính “gai” lắm mà chưa tóm được cơ hội nào để quát tháo nên càng dễ bùng nổ bất cứ lúc nào. Khổ cho đám nhân viên cấp dưới, mấy ngày nay bị ông mắng **** té tát. Là vì ai?? Vì ai??

Còn mẹ nàng vốn hiền lành nên không làm như ông già, bà chỉ âm thầm… hành hạ chồng. Kể ra thì cũng tội bà, bà đã đổ bao công sức “rèn” nàng như thế mà!! Ôi ôi!!

Riêng ông Chính, giới hạn của ông đã chạm đến!! Ông mà còn nhìn thấy bộ mặt thục nữ ngoan ngoãn con nhỏ này nữa chắc ông tăng xông chết luôn quá. Và ông đã quyết định 1 việc hết sức trọng đại đó là… tống “cục vàng” của ông đi cho khuất mắt bà vợ, để bà trả lại cho ông sự bình yên vốn có!! Trả lại sự bình yên cho cấp dưới của ông!! Mà tống nó đi đâu nhỉ?? Trong giờ làm, ông Chính không tập trung đến độ khi anh trưởng phòng hỏi:

- Cơ quan chúng ta sẽ đầu tư ở đâu thưa tổng giám đốc?? – Anh này hỏi về chuyện đất đai, quy hoạch thế mà lại được nghe ông Chính phán 1 câu.
- Nhà thằng Minh được đó!!
- Hả?? Nhà… nhà – Anh này nghe mà há mồm, nhà thằng Minh là chỗ nào??
- Ờ không!! Đầu tư khu B cho tôi, nhanh lên!! – Ông bừng tỉnh nói, hic hic, khi nãy là nhầm!!

“Nhà thằng Minh” là nhà em ruột ông Chính chứ đâu!! Gởi “cục vàng” đi ông cũng phải tính kĩ lắm chứ!! Nhà em vợ ông thì không đứa nào giàu, gởi con đến sợ con sống thiếu thốn. Ông có tổng cộng 3 đứa em, nhà đứa nào cũng giàu. Nhưng kẹt 1 nỗi là hai đứa kia con cái lớn đi du học hết rồi, gởi con đến sợ con… buồn!!?! Thì hồi xưa ông là con cả nên ba mẹ cũng thúc ép lấy vợ dữ lắm, nhưng tại ông chí thú làm ăn quá nên “nhường” mấy đứa em lấy trước. Suy đi tính lại thì nhà thằng Minh là thích hợp nhất, con nó còn bé, gởi “cục vàng” đến cũng không sợ nó buồn, với lại thằng này và vợ nó cũng dễ tính vui vẻ, con ông cũng dễ sống hơn!! Hà hà! Ông đã quyết rồi.

- Hà hà!! Vợ thân yêu!! Từ nay nhớ trả lại cuộc sống bình yên cho anh nhé!! – Ông Chính không kìm được sung sướng.

Buổi chiều hôm nay, khi Hương đang ngồi gọt cam ăn thì thấy ông Chính đi vào, bộ mặt “gấu trúc” của ông đang vui vẻ 1 cách đang ngờ!!

- Ơ! Ba! Ba về rồi hả ba!! – Nàng cười nịnh. – Ba lại ăn cam nè!! Con gọt cho ba nha!!
- Khỏi nịnh con gái! Ba đã quyết định rồi! Từ mai con sẽ qua nhà chú Minh chơi!! – Ông Chính buồn ngủ lắm rồi nên chỉ nói nhanh gọn rồi lên phòng nằm thẳng cẳng, bỏ lại Hương đang còn ngơ ngác dưới nhà.

Hừ! Muốn đuổi thì… ta đi!! He he!! Qua đó càng tốt chớ sao!! Hơ hơ!! Nàng lủm nốt chỗ cam, phóng thẳng lên phòng thu dọn quần áo!! Nàng còn 1 đống quần áo, túi xách, giày dép đẹp mới trấn lột Trịnh Vũ xong, phải đem đi mặc chớ!! Ờ! Sách vở nữa chi!!

Nhà chú Minh ở thành phố X, gần nơi Hương ở.

Hi hi!!

Cả đêm nàng trằn trọc chờ đến sáng.



- Đi thôi con gái! – Ông Chính cầm vali đồ của nàng quẳng lên xe!
- Ơ! Thế làm sao con đi học?? – Nàng thắc mắc.
- Thì học cùng với em nó luôn!! Chừng nào về lại học ở đây! – Đúng là nhà giàu xin học thiệt là dễ!!
- He he!! Thế ba muốn “tống” con đi thiệt hở ba? – Hương khoái chí toe toét cười.
- Ba đâu có “tống”!! Chỉ là cho con đi nghỉ mát tí thôi!! – Ông Chính nhìn nàng, muốn trốn luôn à?? Đâu có dễ!

Thành phố X cách thành phố Y, nơi mà Hương đang ở tầm đâu gần 100 km. Đúng ra thì ông định để cho anh Dương tài xế đưa nàng đi, nhưng nghĩ lại ông thấy không yên tâm. Lỡ tại nạn thì sao?? Thôi, đích thân ông lái xe cho chắc!! Haiz!! Giận thì giận mà thương thì thương!!

Khoảng 9h thì 2 cha con nhà nàng đến nơi. Nhà chú nàng không to bằng nhà nàng nhưng cũng thuộc loại… to!

Thấy anh đến, chú Minh te te chạy ra đón.

- Ủa, sao đến nhà em chơi mà không báo trước!! – Chú gãi đầu.
- Haiz!! Bày vẽ làm gì, anh đến rồi về liền mà!! Tẹo nữa đi đánh gôn với lão Mã rồi!! – Ông Chính lâu ngày gặp lại em thì vui vẻ vỗ vai. – Sao, dạo này sao?
- Ha ha!! Thuận lợi chứ sao, hà hà, thôi vô đây nói tiếp!! – Chú Minh, cười toe toét, chú níu tay ông Chính đi vô. - Ủa?? mà sao tự nhiên tới nhà em vậy?? – Vốn biết anh tối ngày bận rộn, hôm nay tự nhiên qua, chú không khỏi thắc mắc.
- À à!! Thì anh muốn gởi con bé Hương ở đây vài bữa, ờ mà thôi, anh về đây!! – Ông Chính chưa qua hết cửa đã sực nhớ đến “núi” công việc đang chờ ông nên lại thôi. – À! Mà mày ra vác hộ anh cái vali vào cái!!

Chú Minh biết ông anh bận nên chả buồn chèo kéo thêm, chú ra vác cái vali mà toát mồ hôi!! Mẹ ơi!! Nặng thế này mà vài bữa gì??

Giờ Hương mới từ trong xe lò dò bước ra.

- Cháu chào chú!! – Nàng chào.
- Ô ô, con bé Hương!! Lớn tướng rồi nhỉ, chà, vừa đẹp gái lại ngoan ngoãn, học giỏi anh sướng nhé!! – Chú đúng là chả biết gì, ông Chính thở dài!! – Vào đi con, đứng ngoài chi cho nắng, em nó ở trong phòng đó con, nó nhắc con hoài à!!
- Dạ, thế còn cái vali… - Nàng lại đeo bộ mặt thục nữ e dè.
- Để chú đem vào cho. – Chú Minh niềm nở. Trong mắt chú thì Hương đúng là đứa con gái mà vợ chồng chú ao ước!!
- Dạ, thế… thế con vào trước! – Nàng dịu dàng nói.

Vừa vào đến nhà, Hương đã gặp ngay thím.

- Con chào thím!
- Ô, con bé Hương, lâu ngày không gặp, lớn kinh nhỉ! Chà! Càng lớn càng xinh đẹp!! – Thím nàng tay bắt mặt mừng, lâu quá không gặp nàng rồi còn gì.
- Thím cứ… - Nàng làm ra vẻ bẽn lẽn.
- Thôi vào phòng con Thanh chơi đi! Thích ăn gì để thím nấu cho anh? – Thím nàng quả thật là tốt bụng!!
- Dạ, gì cũng được thím! – Công nhận nàng giả bộ siêu thiệt.
- Con bé này ngoan quá!! Thôi vô đi con.

Hương quay lưng đi, quả thật người ngoài chả ai biết bản chất thật của nàng, he he!

Chương 24: CON EM HỌ!



- A! Chị Hương! Chị đến hồi nào vậy?!! – Con bé Thanh thấy Hương chui vô thì vui mừng hỏi.
- Hi hi! Mới! – Nàng cười.

Hương là con 1. Ngày còn bé nàng hay đòi mẹ đẻ em nhưng mẹ nàng không chịu. Còn Thanh lúc nhỏ hay bám theo Hương, 1 chị Hương, 2 chị Hương nên Hương khoái lắm. Trong mắt nàng, Thanh như em ruột. Lớn lên ít gặp nhau nhưng nàng vẫn quí Thanh. Hôm nay được đến nhà Thanh chơi thì nàng rất cao hứng, Hương nhảy luôn lên giường, vồ lấy Thanh.

- Sao, học hành đang hoàng không Thanh, có chuyện gì vui kể cho chị đi! – Hương vui vẻ hỏi.
- Có gì đâu, vẫn vậy mà chị! Chiều nay đi mua quần áo với em không? – Thanh đề nghị.
- Ừ! Đi! – Hương vui vẻ nhận lời, quả thật nàng rất vui.

Chiều…

Thành phố X tuy không sầm uất bằng thành phố Y nhưng nói về khoản ăn diện mua sắm thì dân X cũng không kém cạnh dân Y. Haiz!!

Đứng trước trung tâm mua sắm, Hương không khỏi gật gù!

- Đi thôi chị Hương! – Thanh hào hứng kéo nay nàng.
- Từ từ!! – Hương vừa cười vừa bước vào.
- Chị muốn mua gì? – Thanh hỏi.
- Coi thử có gì đẹp thì mua. Thích gì? Chị mua cho. – Hương hào phóng cười.
- Thôi! Em có tiền rồi. – Thanh cười toe toét, đi thế này đã là vui rồi.

Tất nhiên lựa chọn của 2 chị em không lọt khỏi chữ “thời trang”. Đúng là con gái!!

- Chị xem, cái áo này đẹp không? – Thanh cầm cái áo ướm thử lên người.
- Đep, cô nương! Nhưng chị có rồi, thích thì về chị cho. – Hương nhe răng cười, nói về độ “thoáng” trong vấn đề tiền bạc thì ba nàng hơn hẳn chú Minh 1 bậc!! Hớ hớ!
- Thiệt hả, thế cho em mượn mặc nha! – Thanh 2 mắt long lanh.
- Ờ!

Hai chị em lại xàng tới xàng lui, Thanh cứ ríu rít cầm hết cái áo này đến cái áo kia làm Hương thấy tội nghiệp em, nhưng nàng có hết rồi, kiểu này về phải cho con bé này vài cái thôi!!

Bất chợt nàng dừng lại. thấy chị dừng lại đột ngột, Thanh tò mò hỏi.

- Sao vậy chị?
- He he! Để chị mua cho em cái áo kia! – Nàng vừa nói vừa chỉ tay về phía cái áo đang treo ở vị trí “đắc địa” nhất khu thời trang.
- Ô ô! Cái đó sao?? – Thanh nhìn theo hướng tay Hương chỉ, cô suýt xoa, cái áo đó quả thật rất đẹp nhưng cũng rất mắc.
- Tiền không thành vẫn đề! – Hương nhe răng cười, nàng muốn làm em vui. – Chị mua nhé!
- Ừm… ờ… nhưng mà ba mẹ em… - Thanh thèm chảy nước miếng nhưng vẫn sợ ba mẹ không đồng ý.
- Có gì thì chị nói cho! – Hương nháy mắt.
- Ừ! Vậy thì mua đi! – Thanh cười. Cô quả thật rất thích!!

Chỉ đợi có thế, Hương tiến lại chỗ nhân viên, chỉ tay vào cái áo.

- Tính tiền cái áo này cho tôi!

Nhân viên nhìn mặt nàng…non choẹt, nên ấp úng.

- Ơ, chị chị…
- Tôi không đùa đâu, tính tiền nhanh lên! – Nàng phật ý! Bộ mặt non là không được quyền mua sao?? Hừ!
- Ơ… vâng!! – Nhân viên biết khách bị phật ý thì líu ríu.

Tối hôm đó 2 nàng lại tiếp tục vi vu đi ăn kem, uống nước, Thanh luôn tay chỉ chỏ làm cho đầu Hương muốn rớt ra khỏi cổ.

- Lâu không đến mà thành phố đổi mới quá!! – Hương suýt xoa.
- Chụp hình không? – Hương đề nghị.
- Ừ. Đi thì đi.

Đến khi 2 nàng “no xôi chán chè” thì đã hơn 8h. Vừa bước vào nhà đã thấy chú Minh nằm “luyện chưởng”.

- Ba con mới về! – Thanh lên tiếng trước.
- Chào chú cháu mới về!
- Suỵt, biết rồi, 2 đứa tụi bay im cho tao nghe đoạn Lệnh Hồ Xung đánh Lâm Bình Chi cái!! – Chú Minh khoát tay, ai đời đang đoạn hay lại bị phá đám.

Thanh nhe răng cười, kéo tay Hương vào phòng. Hương cũng cười, hoá ra anh em nhà ba nàng đều có máu ghiền kiếm hiệp, chẳng qua ông Chính không có thời gian chứ không thì mẹ nàng phải sắm thêm cái tivi về để coi phim Hàn Quốc!!

- Chị học trường em luôn hả?
- Ừa!
- Thế chị ở nhà em luôn hả?
- Đâu có, mai mốt chị lại về đi học. – Hương cười nói.


Đêm, lúc đèn trong phòng đã tắt, Hương tự hỏi mình có lầm không. Hình như nàng nghe tiếng khóc.

Quay qua thì thấy Thanh đã nằm im, có lẽ nàng lầm.

Trong cơn mơ màng, nàng thề là đã nghe thấy tiếng ai khóc. Bà nó! Hay là nhầm nhỉ?? Nàng lầm bầm rủa.

Chương 25: PHÁT HIỆN
Sáng hôm sau.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhập học trường mới. Trường mới luôn là điều khiến biết bao cô cậu học trò cảm thấy hồi hộp, lo âu, nhưng đối với Hương thì học trường nào cũng như nhau cả.



Cô giáo mới dẫn nàng vào lớp. Cả lớp lúc này còn ồn hơn cái chợ vỡ. Haiz! Sao mà giống lớp cũ của nàng quá!

Cô giáo gõ thước “rầm, rầm” vô bảng để trấn áp tiếng ồn dưới lớp.

- Các em!! Hôm nay sẽ có bạn mới chuyển vào lớp chúng ta, đề nghị lớp chúng ta yên lặng!!

Nghe thế, một đống cái mồm nhao nhao.

- Ô, học sinh mới kìa chúng bay!
- Ái cha! Con nhà ai mà đẹp đáo để!
- Xí, cái đồ ham gái!
- Cô có đẹp bằng…



Thấy khí thế lúc này còn hơn hồi nãy, cô giáo lại tiếp tục gõ thước vào bảng.

- Các em trật tự cho bạn giới thiệu!!

Bấy giờ tiếng ồn ào nhỏ dần rồi im hẳn.

- Chào các bạn! Mình tên là Tần U Hương, mình sẽ học trong lớp chúng ta, mong các bạn giúp đỡ! – Hương cười thật hiền lành, đúng là thục nữ!! Xời! Ham gì, toàn sáo ngữ!!
- Em Hương xuống chỗ bạn kia ngồi đi, nào!! Chúng ta bắt đầu học!! – Cô giáo vừa chỉ tay vừa nói.



Buổi trưa Hương về, chào chú thím xong, nàng lặn luôn vô phòng!! Xời ơi!! Hôm nay học thì chán òm mà còn bị nhòm ngó cả buổi trời, hết tốp này kéo nhau đến cửa lớp chỉ chỏ lại đến phiên tốp khác, nàng chán nản gục đầu xuống bàn cho tụi nó khỏi ngó!!

- Chị Hương! – Tiếng thanh í ới từ ngoài vọng vào. – Hôm nay em nghe nói chị nổi tiếng lắm!!
- Hừ! – Nàng hừ mũi, nàng ham gì cái ấy!
- Ra ăn cơm đi! – Thanh giục, đi học về cô đã đói lắm rồi!!

Trong mâm cơm, không phải chú Minh là người “chiến” hăng nhất mà chính là Thanh.

- Không sợ thành “eo hy” hở nàng?? – Hương thấy Thanh ăn dữ quá thì hỏi.
- Lo gì chị! Ăn cho sướng cái mồm đã rồi tính cái eo sau!! – Thanh nháy mắt.
- Ha ha!! Mày mà ăn giữ vầy thì sau này ai dám rước hả con?? – Chú làm bộ thở dài rồi quay qua nói với vợ. – Haiz!! Vậy là anh với em khổ dài dài đây!!
- Ha ha! – Thím cười. – Mệt hai ba con nhà ông này ghê nha! Ăn cơm, ăn cơm!
- Sao em gọi anh là “ông”?? Bộ anh già lắm sao? – Chú Minh nháy nháy mắt nhìn vợ.
- Ơ hay! Bảo ăn mà cái anh này! – Thím liếc chú cười!

Hương nghe thế thì bật cười, công nhận nhà chú thím vui thiệt!

Hương những tưởng cuộc đời không có Trịnh Vũ sẽ mang toàn màu hồng, cho đến hôm đó…

Sau khi xin phép chú thím, Hương bắt đầu vi vu đi thăm quan thành phố, nhưng đường nàng không thuộc, chả biết có chỗ nào hay ho, đi rã cả chân mà cũng chả kiếm được chỗ nào ra hồn!!?! Trời thì lại nắng!!

- Sao mà nóng thế không biết!! – Hương tu cạn chai nước mà vẫn chưa hết khát!! Mặt nàng ửng đỏ, tay phe phẩy không ngớt. Hình như nàng muốn xua đi làn gió nóng, nhưng càng xua thì lại càng nóng hơn!!

Nàng thèm về nhà, chui vô phòng, bật máy lạnh nhưng nơi nàng đang ở lại cách rất xa nhà chú!!

Nàng hối hận không để đâu cho hết, biết thế nàng chờ con bé Thanh về rồi nó dẫn nàng đi có phải hay hơn không??

Hương đưa tay quẹt mồ hôi trán, nàng chui đại vô 1 quán… bi-da máy lạnh cho bớt nóng!! Giờ này nhỏ Thanh đang ở nhà thầy học kèm. Năm nay nó học lớp 10, mặc dù ngày nào cũng thấy con bé ôm cặp đi học thêm nhưng lực học của nó vẫn không mấy nổi trội, có trách thì chỉ trách nó không thông minh được như Hương mà thôi!!?! Haizz!!

Công nhận trong này mát thật, dù không khí “nồng nàn” mùi thuốc lá, khách đánh bi-da ồn ào nhưng được cái mát, mặt nàng bớt đỏ dần, hơi thở cũng điều hoà hơn trước, 2 tay cũng bớt phe phẩy. Hương kéo cái ghế ngồi xuống.

- Ê!! Em, em!! Cho anh 2 két!! – Một ông xồn xồn ngoắt nàng gọi, hình như ổng tưởng nàng là tiếp viên.
- Lộn rồi chú! – Nàng trả lời! – Cho chị chai nước đi em! – Nàng ngoắt 1 thằng bé phục vụ.

Cầm chai nước trên tay, Hương thong thả nhấp từng ngụm, haiz, sao mà mát quá, đang sung sướng hưởng thụ bỗng nước trong mồm Hương phụt ra đất!

Nàng chưa bao giờ biết đến chuyện lấy quán bi-da làm chỗ dạy kèm. Đã thế chỉ có 1 thầy một trò mà cứ níu níu kéo kéo.

Đằng kia, con bé Thanh cứ cầm tay 1 “ông thầy” trẻ măng, ra sức níu kéo, nước mắt nhoè nhoẹt. Còn “ông thầy” kia thì ra sức gỡ ra, miệng hoạt động không ngớt như muốn xua đuổi cô bé tội nghiệp, ồn quá, Hương không nghe được gì nhưng nàng thề là nàng không nhầm!! Nàng không thể nhìn nhầm. Hương cứ ngồi đó mà há mồm, mãi một lúc sau nàng mới “tiêu hoá” được mớ thông tin trong đầu!!?!

Hoá ra con bé Thanh trốn học ra đây để gặp tên thanh niên kia!

Mà hình như tên kia đang muốn tránh né con bé, nhìn cảnh con bé vừa khóc vừa mếu máo cầu xin, còn tên kia cứ 1 mực né tránh, gỡ, đẩy,… Hương ngứa mắt vô cùng. Ít nhất thằng kia vuốt mặt phải nể mũi chứ!! Bà nó! Mũi nó ngồi đây đây mà cứ vuốt là vuốt à!!?! mà giữa quán xá đông đen như vậy, con Thanh này không biết ngượng hay sao?
Chia sẻ bài viết chia sẻ

Bài đăng phổ biến

VIEW

;