Game online

free auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi Free Auto Backlink Exchange Service

[Truyện] Chết ! Sập bẫy rồi [Chương 7]

Chết ! Sập bẫy rồi [Chương 7]


Chương 7: Xem mắt 
Tôi vội vàng chạy ngược vào trong hiệu thuốc, xin nhân viên bán hàng cốc nước, uống một viên thuốc rồi lại trưng bộ mặt nịnh nọt điển hình chạy ra.
“Ở công ty thế nào?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Tống Tử Ngôn khi thấy tôi.

Răng tôi muốn nghiến lại vì hận, nhưng vẫn phải giả bộ ngây thơ hỏi: “Hắc hắc, tổng giám đốc, về chuyện phân việc của em…có phải đã nhắn nhủ gì đó làm giám đốc Điền hiểu lầm không ạ?”
Không dám hỏi trực tiếp tổng giám đốc, tôi đành phải lôi giám đốc Điền ra làm bia đỡ đạn.
Hắn đảo mắt nhìn qua: “Thế nào? Không hài lòng à?”
“Sao lại không ạ?!” Tôi vẫn cứng họng nói: “Hài lòng, quá hài lòng, hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn được nữa!”
Hắn mỉm cười: “Hài lòng cái gì?Nói tôi nghe chút xem.”
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Đầu tiên, nội dung làm việc rất phong phú. (giám đốc Tôn dặn dò lắm thứ như thế, ngay cả đi toilet cũng phải hoãn lại, có thể không phong phú sao?!) thứ hai, đồng nghiệp rất thú vị (thực sự là quá thú vị ấy chứ).”
Hắn gật đầu tán thành: “Khó có nhân viên làm trong một ngày đã cảm nhận được sức mạnh chủ yếu của công ty chúng ta, nhưng cũng phải lưu ý thêm một chút mới được.”
“Sao lại thế? Công ty quy tụ toàn nhân viên thập toàn thập mỹ như thế còn phải lưu ý thêm chỗ nào chứ?” Tôi tròn mắt nhìn nghi ngờ.
“Tác phong, là vấn đề tác phong.” Hắn lườm tôi: “Nhất là vấn đề tác phong chốn công cộng của một số người khi đi ăn ở nhà hàng.”
Bà nó! Lòng vòng quanh co mãi cũng quàng sang người tôi. Hắn biết tỏng, chỉ là muốn xem phản ứng của tôi thôi, có lẽ sắp xếp để tôi làm ở bộ phận của giám đốc Tôn cũng đã là tận tâm tận lực lắm rồi! Lúc đó thế quái nào mà tôi có thể mù mắt chó đi tin được chứ, báo ứng a báo ứng! (mắt chó à…con gái, con bị loạn thần kinh rồi.)
May lúc nãy đã ăn Cứu Tâm Hoàn, thế nên giờ vẫn có thể tiếp tục tỉnh bơ mặt dày gật đầu tiếp: “Dạ, chuyện này đúng là bức thiết.”
Hắn cười nhạt, không nói tiếp nữa.
Tôi có cảm giác đây là bóng tối trước buổi bình minh, không dám lơi lỏng, tiếp tục đề cao tinh thần cảnh giác, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã chạy rất xa, tôi thường đi lại bằng xe bus nên không thuộc đường lắm, nhưng vẫn có thể khẳng định là đã đi lạc sang chỗ khác rồi. Lý do rất đơn giản, đường từ công ty về trường tôi càng đi càng vắng, người càng ngày càng ít, cây càng ngày càng nhiều, nhưng giờ xe càng chạy càng thấy sầm uất.
Tôi nhìn xung quanh: “Tổng giám đốc, có phải chúng ta lạc đường rồi không?”
= =
Hắn đáp: “Không phải cô mang đĩa nhạc cho tôi sao?”
Giờ tôi mới nhớ ra, vội vàng lấy đĩa từ trong túi ra, dâng lên bằng hai tay.
Hắn lại nói tiếp: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, cô đã mất công tìm đĩa, vậy tôi cũng nên mời cô một bữa cơm cho phải.”
“Không cần, không cần.” Tôi xua tay liên hồi, đi ăn với anh thì Mãn Hán toàn tịch [1] có bày trước mắt cũng ăn chẳng thấy vị. Ăn không vào là thứ yếu, thứ chính là ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân, tiêu hóa không nổi đã đành, nghẹn chết cũng rất có khả năng sẽ bị.
Huống hồ hắn là kẻ không có chuyện cũng kiếm cớ hãm hại tôi làm vui, giờ lại chủ động muốn đối tốt với tôi?! (con gái, con đã từ chó biến thành gà rồi đó, trong 12 con giáp còn thua 10 con nữa, cố gắng lên.)
Vẫn là câu châm ngôn cũ, quý trọng sinh mạng, tránh xa yêu nghiệt.
Đáng tiếc yêu nghiệt này đạo hạnh cao thâm, một câu nói nhẹ nhàng: “Cô cứ tìm trăm phương ngàn kế khiến tổng giám đốc của mình phải thiếu nợ ân tình, tính làm gì hả?” đã đủ đánh nốc-ao tôi rồi.
Xe dừng lại ở một nhà hàng khá sang trọng, tôi có thập tử nhất sinh cũng quyết phải theo hắn vào trong đó mới được.
Trong nhà hàng đang mở bản hòa tấu piano và violin, lại đặt cả đài phun nước hoạt động liên tục, tạo nên cảnh tượng tự nhiên mà thanh cao. Một cô gái mặc váy trắng đang đứng sâu bên trong nhà hàng, thoạt trông chẳng khác nào tiên tử, cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ, chỉ có đôi mắt sáng là vẫn liếc nhìn Tống Tử Ngôn
Lại thêm một người nữa bị vẻ bề ngoài che mắt rồi!
Tống Tử Ngôn chắc cũng bắt được sóng, sải chân bước tới chỗ kia, rõ ràng đàn ông cũng là loại động vật bị vẻ ngoài hấp dẫn, còn tôi thì chỉ biết cun cút chạy theo sau. Tới bên bàn ăn, Tống Tử Ngôn mới khẽ gật đầu: “Chào Lý tiểu thư.”
Tiên nữ cười e thẹn, bà cô béo béo đi cùng tiên nữ đang đứng ngay cạnh cũng gật đầu với chúng tôi: “Cậu chính là Tống tiên sinh mà dì Vương vẫn hay nhắc phải không.”
Tống Tử Ngôn gật đầu, hai người trao đổi thêm mấy câu nữa rồi tất cả ngồi xuống.
Tôi chăm chăm chú chú nghe hết mấy câu, dựa thêm vào trí thông minh của mình thoáng cái đã đoán ra được ngay đây là đi xem mắt. Chẳng trách Tống Tử Ngôn lại có lòng tốt mời tôi đi ăn thế này, hóa ra là muốn đem tôi ra làm bia đỡ đạn, thực quân chi lộc, đam quân chi ưu [2] giả làm bạn gái so với những chuyện làm người ta tức chết của Tống Tử Ngôn thì còn thoải mái chán vạn. Thế nên tôi cứ chuyên tâm cúi đầu nhìn bóng mình lờ mờ phản chiếu trên mặt kính đen của cái bàn, khóe miệng cũng kéo lên thành một nụ cười e thẹn tương xứng.
Bà cô béo đi cùng tiên nữ tò mò nhìn tôi, hỏi: “Tống tiên sinh, vị này là..?
Tôi đang tính chờ hắn trả lời xong sẽ khẽ khàng nép mình qua đó như chim non nho nhỏ thì chất giọng lạnh lùng thản nhiên của Tống Tử Ngôn đã vang lên: “À, đây là cháu họ xa của tôi, đầu óc không được tốt lắm, để nó ở nhà một mình lại thấy lo nên mang đi cùng.”

Vị tiên nữ kia mở miệng nói câu đầu tiên: “Tống tiên sinh đúng là người chu đáo cẩn thận.” Rồi lại cúi đầu e thẹn.

Cái đầu “không được tốt lắm” của tôi ngẩng phắt lên, lẽ nào tôi đoán nhầm, lần này không phải tới phá việc xem mắt của Tống Kim Quy hay sao? Nhìn tiên nữ đang ngồi đối diện, tôi thầm mặc niệm trong lòng, kiếp này bị Tống Tử Ngôn coi trọng, chắc chắn kiếp trước cô phải là nhân vật cỡ Hitler rồi.

Đang nghĩ linh tinh, nhân viên phục vụ đã cầm menu đi tới: “Quý khách muốn gọi gì?”

Tống Tử Ngôn nói: “Được rồi, để chúng tôi xem thực đơn rồi gọi món.”

Nhân viên phục vụ đặt menu xuống bàn, Tống Tử Ngôn với tay qua lấy luôn, chú ý, chính xác là “giật” lấy chứ không thèm nhường cho đối phương, hai người ngồi bên kia mặt tối sầm lại, mím môi không nói câu nào.

Tống Tử Ngôn chậm rãi lật menu, năm phút sau chỉ chỉ vào món nào đó trong ấy: “Chúng tôi gọi mấy món này.”

Thực đơn được nhân viên thu lại, hắn gọi gì chúng tôi cũng chẳng rõ, còn tôi chỉ biết cả ngày nay chỉ ăn có mỗi hộp bánh quy nhỏ, dạ dày đã sớm teo quắt lại rồi. Nếu Tống Tử Ngôn đã định cái thân phận cháu gái cho tôi thì cũng chẳng cần ăn uống e thẹn làm gì, bèn lấy ngay đôi đũa, vừa nghịch, vừa chờ.

Đương lúc Tống Tử Ngôn với tiên nữ trao đổi qua lại mấy câu tìm hiểu khách sáo thì thức ăn đã được bưng lên.

Trên bàn là hai cái đĩa, đĩa này là cải xào xanh xanh, đĩa kia là đậu phụ trắng trắng, rất chay rất tốt. Chờ món chính bưng lên, tôi gắp mấy đũa nhai từ tốn, bên kia cũng động đũa một chút gọi là. Tất cả nhìn qua đều thấy rất tốt đẹp, nhưng…nhưng…món chính có phải là làm quá chậm rồi không?

Tôi giơ tay gọi nhân viên phục vụ: “Chị có thể vào bảo với nhà bếp làm món chính nhanh hơn một chút được không?”

Nhân viên phục vụ nhìn Tống Tử Ngôn một cách kỳ quái rồi đáp: “Vị tiên sinh này đã gọi hai món kia rồi đấy ạ.”

Ánh mắt còn có chút khinh thường, đối với tính keo kiệt của Tống Tử Ngôn, pha thêm chút khó hiểu, đối với bộ dạng chỉnh tề sang trọng của hắn.

Tôi cũng thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ “a” lên một tiếng đầy thất vọng, buông đũa xuống. Tiên nữ và bà cô béo đi cùng sắc mặt cũng hơi biến dạng, buông đũa theo.

Tống Tử Ngôn nhìn chúng tôi, hỏi lại rất ngây thơ: “Không đủ ăn hả?”

Tôi đánh mắt qua cho hắn biết đáp án.

Hắn do dự một lát rồi nói với nhân viên phục vụ: “Cho chúng tôi gọi thêm hai món nữa.”

Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người chúng tôi, cuối cùng hắn cũng gọi thêm được hai món nữa – ngư hương nhục ti [1] và cung bảo kê đinh. [2]

Mặt tiên nữ cứng lại, nhưng hãy còn coi trọng tướng mạo của hắn mà ngồi im ngoan ngoãn tiếp.

Bầu không khí lành lạnh, nhưng món ăn được bưng lên nhanh chóng, cơ mà nếu cho tôi cơ hội được chọn lựa, tôi thà ăn xong mấy món chay lạnh tanh trên bàn rồi lập tức quay về trường úp mì tôm ăn chứ không thèm ngồi ở đây thêm phút nào nữa.

Món ăn vừa được đặt xuống, Tống Tử Ngôn đã phát huy khả năng tốc độ ít người bì kịp của mình, rất nhanh bưng cái đĩa xoay một góc chín mươi độ vô cùng hoàn mỹ, trút tới nửa đĩa thức ăn vào trong bát của tôi. Tay này vừa buông đĩa ra, tay kia đã vội vàng bê nốt đĩa thức ăn còn lại, xoay người, và lại trút tiếp nửa đĩa vào…

Ba người chúng tôi ngồi im tròn mắt há hốc miệng ngạc nhiên nhìn tiết mục biểu diễn rất tự nhiên thành thục của hắn.

Hắn đặt đĩa xuống, vỗ nhẹ lên đầu tôi, nói vẻ cưng chiều: “Ở nhà không phải vẫn cằn nhằn là không được ăn thịt sao? Hôm nay muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn đi.”

Tôi nhìn đống thức ăn trong bát to gấp ba lần cái dạ dày mình, lén nuốt nước bọt, bỗng nhiên thấy nhìn thôi đã đủ no rồi. Hắn vuốt tóc tôi nhưng tay thì ngầm thêm lực ấn ấn đầu, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lạnh tanh: “Đừng có giả bộ nữa, ăn ngoan đi.”

Tôi rùng mình một cái, vội vã cúi đầu cắm mặt ăn.

Bàn ăn im lặng, chỉ có tiếng nhai nuốt như trâu bò của tôi vang lên. Cả cuộc đời tôi, lần đầu tiên nghĩ rằng ăn cơm là cực hình lớn nhất của nhân loại, hồi xưa ngồi trong căng-tin trường gặm bánh màn thầu đầy miệng thì cái tư tưởng đó chả chịu nhảy ra bao giờ. Mỗi lần tôi muốn dừng lại thì đều cảm thấy bàn tay của Tống Tử Ngôn đang đặt trên đầu mình nhận xuống.

Mãi tới khi tôi đã no phát ói ra rồi, tiên nữ mới chịu gạt gạt chướng khí do tên mặt dày Tống Tử Ngôn phát ra, cười yếu ớt: “Tống tiên sinh, hôm nay chúng tôi có việc phải về trước.”

Tống Tử Ngôn giữ lại: “Đợi một lát đã, cháu gái tôi còn chưa ăn no mà.”

Tôi vừa nghe thấy, bất chấp việc bị hắn nhận đầu xuống bát, vội vã xua xua tay muốn bảo mình đã no lắm rồi.

Tiên nữ quả nhiên là người hiểu ý: “Xin lỗi, hôm nay thực sự tôi có việc gấp.”

Tống Tử Ngôn trầm ngâm một hồi rồi nói giọng tiếc nuối: “Thế thôi vậy.” Rồi ngoắc tay: “Phục vụ!”

Nhân viên phục vụ đi tới, vẻ mặt cung kính nhưng vẫn chưa bỏ được nét khinh thường: “Tổng cộng là sáu mươi sáu tệ rưỡi.”

Mọi người im lặng, Tống Tử Ngôn cũng im lặng, chỉ ngồi im re nhìn tiên nữ.

Đợi mãi chả thấy ai có động tĩnh gì, Tống Tử Ngôn mới mở miệng: “AA đi [3], chúng ta mỗi người chịu một nửa, Lý tiểu thư, của cô là ba mươi ba tệ hai mươi lăm xu, chín bỏ làm mười, tổng cộng là ba mươi lăm tệ.”

Cả tiên nữ lẫn bà béo còn chưa ăn tới một phần tư của tôi mà hắn cũng dám mặt dày nói chuyện AA?! Lại còn chín bỏ làm mười nữa?! Tôi cứng người, tổng giám đốc của tôi là dạng người gì vậy, xe đã đi mượn rồi, đi xem mắt còn làm thế nữa…

Hai người bên kia bối rối, bà cô béo đi cùng nói châm chọc: “Chín bỏ làm mười, cậu cứ nói ba mươi lăm tệ làm tròn bốn mươi tệ là được!”

Tống Tử Ngôn “a” lên một cái làm như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng lên kiểu như muốn nói: “sao tôi lại không sớm nghĩ ra.”. Tiên nữ chắc cũng thấy mất mặt quá, bèn vội rút trong ví ra tờ một trăm tệ, kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ: “Tôi trả hết là được!” sau đó hùng hổ quay đi.

Tống Tử Ngôn ở đằng sau còn la lên: “Lý tiểu thư, lần sau gặp lại!”

Bước chân Lý tiểu thư càng nhanh hơn, gần như lướt trên mặt đất.

Đợi tới khi hai người kia đã đi không thấy bóng, Tống Tử Ngôn mới quay lại nhìn tôi, chậm chạp đứng lên: “Đi thôi.”

Tôi ngồi im không nhúc nhích – thật sự là no tới không đứng dậy nổi.

Hắn lại còn hỏi: “Ngồi đó làm gì?”

Tôi tức giận đáp: “Chú, cháu đang đợi nhân viên trả tiền lẻ để mua thịt về nhà ăn.”

Hắn cười cười: “Không cần phiền thế đâu, trên bàn không phải vẫn còn đó à?”

Tôi theo lời hắn nhìn lại mấy món trên bàn, mùi hương xộc vào mũi khiến dạ dày cuộn lại, thức ăn dâng lên tận cổ, tý nữa là ói ra sạch sẽ, bèn phải vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Ra ngoài nhà hàng, hít thở không khí ngoài trời mới khá hơn một chút, nhưng lúc đi đành phải giữ tư thế ưỡn bụng ra.

Tống Tử Ngôn liếc nhìn cái bụng nhô ra rõ ràng của tôi, xoa cằm hỏi: “Ăn no thế thật cơ à?”

Tôi đưa tay đặt vào chỗ cổ mình: “Đã tới tận chỗ này rồi.”

Hắn hoài nghi đưa tay vuốt vuốt cổ tôi, và hậu quả là tôi ợ thẳng vào mặt hắn.

Tuy rằng có mất mặt thật, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, tôi lại thấy sướng ngầm trong lòng.

Hắn lui ra sau hai bước, nói: “Để tôi đưa cô về trường.”

Tôi xoa xoa cái bụng, xua tay: “Thôi ạ, thế này em không ngồi xe được rồi, cứ để em đi bộ cho tiêu bớt đi.” Nghĩ tới việc đợi đến lúc hết xe bus, phải bắt taxi về, tim tôi nhói lên một cái, ngẩng mặt lên hỏi hắn: “Tổng giám đốc, em thế này có tính là tai nạn lao động không ạ?”

Hắn nghiêm túc: “Không tính, đây là chuyện tư.”

Tôi no tới mức gan cũng nở ra, tự dưng phản bác lại: “Dựa vào cái gì ạ, chuyện này rõ ràng là chuyện tư của sếp! Sếp không muốn xem mắt thì sao không tìm cách khác đi, cứ mang em ra làm công cụ là sao?”

Hắn liếc mắt lạnh lùng: “Quy định thứ hai của công ty, giải quyết ưu tư cho tổng giám đốc là bổn phận của mọi nhân viên!”

Không cần phải nói, cái này chắc chắn là hắn mới thêm vào.

Tôi còn chưa được kết nạp vào Đảng nhân dân, vô tổ chức vô cương lĩnh, đã định trước là không thể nào đấu lại với tên tư bản tàn ác như hắn, tôi mặc kệ, một mình chậm rãi đi bộ dọc bên đường.

Không ngờ đi bộ lung tung cũng tới được một quảng trường cách nhà hàng vừa ăn chỉ chừng năm, sáu trăm mét. Ở đó có mấy người đang tập thể dục, còn lại hầu hết là các cụ dẫn theo cháu nhỏ tới chơi. Một chị gái đang mang bầu cùng đi dạo với chồng, vừa trông thấy tôi đã dừng lại, la lên mừng rỡ như vừa gặp được đồng hương: “Này, em được mấy tháng rồi?”

Tôi phải cố lắm mới không té ngã, nhưng lại nghĩ nếu nói bụng thế này là vì ăn no quá độ thì mất mặt chết, đành phải đáp bừa: “A, cũng hơn ba tháng rồi ạ.”

Chị kia tò mò nói: “Ấy, ba tháng mà bụng đã to dữ thế, em tới bệnh viện khám chưa? Là thai đôi hả?”

Vừa nghe chị ta nói xong, tôi chỉ hận không thể nào lăn ra đất cho xong. Nhưng đã tới nước này rồi cũng đành gật đầu chiếu lệ: “Dạ, nghe bảo là thai long phượng chị ạ.”

Chị ngạc nhiên thốt lên: “Tốt quá, là một cặp trai gái à.” Rồi quay sang nói với chồng: “Sau này chúng ta phải sinh một bé gái mới được.”

Anh chồng gật đầu ra vẻ cưng chiều.

Mặt trời hoàng hôn, người phụ nữ mang bầu khuôn mặt đỏ hồng cùng vẻ mặt yêu chiều của người chồng càng tạo thêm cảm giác hài hòa giữa hai người, nhìn sao cũng thấy vô cùng đẹp. Tôi thực sự ước ao, lại có chút chua xót, không khỏi nhìn tới thất thần

Chị lại hỏi: “Em làm sao thế?”

Tôi cười: “Em ước được như chị đó, có chồng đi tản bộ cùng.”

Chị ta nói khó hiểu: “Ước cái gì chứ, chồng em không phải đang đi phía sau sao?”

Ể ể ể, chồng tôi á?! Tôi thì móc đâu ra chồng?!

Vừa quay đầu lại đã thấy Tống Tử Ngôn đang đứng đằng sau cách tôi ba mét, nhoẻn miệng cười.

Mắt tôi tý nữa bị rớt ra ngoài luôn, sao hắn lại đi theo cơ chứ?

Chị gái mang bầu chớp mắt nhìn tôi vẻ hiểu biết lắm: “Là vợ chồng son cãi nhau phải không, lúc mang thai tính tình thường không được tốt. Chị bảo, em đừng giận chồng nữa, em xem anh ta vẫn quan tâm đi theo em kia kìa, hơn nữa còn đẹp trai thế.”

Khóe miệng giật giật, mãi sau tôi mới trả lời nổi.

Tạm biệt cái bà bầu kia, tôi đứng nguyên tại chỗ, tức giận nhìn Tống Tử Ngôn.

Hắn chầm chậm đi tới, trên mặt là nụ cười tươi roi rói không thể giấu nổi: “Ba tháng, thai long phượng, Tần Khanh, cô cũng thật có năng lực, có thể so được với thánh mẫu Maria rồi ấy.” [4]

“Không được sao?” Tôi chỉ chỉ sang bên trái bụng: “Bên này là con trai, tên là Cung Bảo Kê Đinh.” Chỉ qua bên phải: “Bên này là con gái, tên là Ngư Hương Nhục Ti.” Rồi trừng mắt lườm hắn: “Bố chúng nó tên là Tống Tử Ngôn!”

Hắn nhìn tôi một cách cổ quái, môi vẽ thành nụ cười: “Được đó, chỉ cần sinh được hai đứa nó thì tôi sẽ nuôi, đừng nói hai đứa, cả cô tôi cũng thuận tay nuôi luôn.”

Cho tới bây giờ tôi mà đọ mỏ với hắn thì chưa lần nào chiếm được lợi thế, lần này cũng không là ngoại lệ.

Chia sẻ bài viết chia sẻ

Bài đăng phổ biến

VIEW

;